KHOẢNH KHẮC

Ngay hom qua la qua khu, ngay mai la tuong lai, chi co hom nay la hien tai, la ngay co the lam thay đoi đuoc tuong lai - đo chinh la mon qua ky dieu cua cuoc song - mot khi chung ta tran trong tung khoanh khac cua no!

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

BAY CAO CÙNG NẾP GẤP



























Gió thổi nhẹ một chiều buồn không nắng
Khẽ chạnh lòng khi biết chuyện của em
Một cô bé đôi bàn tay dị tật
Một tâm hồn trong trắng lại ngây thơ.

Mười đốt thịt thay mười nơi ngón nhỏ
Mà bất công tạo hoá đặt nơi em

Nụ cười tươi em luôn đầy mơ ước
Ước một ngày trời rộng đến trong xanh.

Mảnh giấy kia vô tri em gấp
Thành những con hạt giấy lạ thường
Bởi cánh phải không sao bằng cánh trái
Đầu là đâu, đuôi ở nơi nào?

Em đã gấp cùng ai trong hy vọng
Đếm thời gian ngày lại qua ngày
Gương mặt xanh ngày càng héo hắt
Mà nụ cười em vẫn giữ trên môi.

Hạc giấy kia mười ngàn con thật dễ
Với những ai lành lặn, bình thường
Nhưng với em đó là thử thách
Bởi tóc xanh em chẳng chải được nữa là…

Ôi dị tật em gấp nên dị tật
Gấp từng con em gấp từng con
Hạc vô tri sao biết được cõi lòng
Nỗi khát khao em chờ mong được sống.

Mười ngàn con như mười ngàn hy vọng
Em gửi vào cùng theo những đốt tay
Tử thần ơi! giả vờ quên lưỡi hái
Để thời gian dị tật đến mười ngàn.

Là cái đơn sơ niềm vui em để lại
Cho một người em gọi là anh
Người cùng em gấp nên bao hạc giấy
Người dạy cho em biết một việc bình thường
Bằng đôi tay em, em gọi là ma quỷ.

Đến với em bằng tấm lòng đồng cảm
Bằng lẽ yêu thương, không gọi là thương hại
Anh dạy em biết cuộc đời là đẹp
Dù với em “sống” chỉ còn là khoảnh khắc.

Rồi một chiều, tháng mười, mưa như trút
Gió lạnh buồn gió không hiểu vì sao
Anh lại đến nhưng em không còn nữa
Đã ra đi đến mãi chốn nơi nào
Đến thế giới một màu xanh không u tối.

Dãy nhà kia nay chỉ còn tiếng vẳng
Của tiếng cười, tiếng thỏ thể mà thôi
Nay ra đi em không còn sợ hãi
Bởi theo em là dị tật của riêng em.

Sợi hạnh phúc đơn sơ em để lại
Vương trong tôi bao cảm xúc về người
Về cách sống, cách nhìn và cách nghĩ
Sao cho đời mãi mãi một màu xanh
Để dị tật không bao giờ dị tật!

                                        Thảo Nhung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét