KHOẢNH KHẮC

Ngay hom qua la qua khu, ngay mai la tuong lai, chi co hom nay la hien tai, la ngay co the lam thay đoi đuoc tuong lai - đo chinh la mon qua ky dieu cua cuoc song - mot khi chung ta tran trong tung khoanh khac cua no!

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

BAY CAO CÙNG NẾP GẤP



























Gió thổi nhẹ một chiều buồn không nắng
Khẽ chạnh lòng khi biết chuyện của em
Một cô bé đôi bàn tay dị tật
Một tâm hồn trong trắng lại ngây thơ.

Mười đốt thịt thay mười nơi ngón nhỏ
Mà bất công tạo hoá đặt nơi em

Nụ cười tươi em luôn đầy mơ ước
Ước một ngày trời rộng đến trong xanh.

Mảnh giấy kia vô tri em gấp
Thành những con hạt giấy lạ thường
Bởi cánh phải không sao bằng cánh trái
Đầu là đâu, đuôi ở nơi nào?

Em đã gấp cùng ai trong hy vọng
Đếm thời gian ngày lại qua ngày
Gương mặt xanh ngày càng héo hắt
Mà nụ cười em vẫn giữ trên môi.

Hạc giấy kia mười ngàn con thật dễ
Với những ai lành lặn, bình thường
Nhưng với em đó là thử thách
Bởi tóc xanh em chẳng chải được nữa là…

Ôi dị tật em gấp nên dị tật
Gấp từng con em gấp từng con
Hạc vô tri sao biết được cõi lòng
Nỗi khát khao em chờ mong được sống.

Mười ngàn con như mười ngàn hy vọng
Em gửi vào cùng theo những đốt tay
Tử thần ơi! giả vờ quên lưỡi hái
Để thời gian dị tật đến mười ngàn.

Là cái đơn sơ niềm vui em để lại
Cho một người em gọi là anh
Người cùng em gấp nên bao hạc giấy
Người dạy cho em biết một việc bình thường
Bằng đôi tay em, em gọi là ma quỷ.

Đến với em bằng tấm lòng đồng cảm
Bằng lẽ yêu thương, không gọi là thương hại
Anh dạy em biết cuộc đời là đẹp
Dù với em “sống” chỉ còn là khoảnh khắc.

Rồi một chiều, tháng mười, mưa như trút
Gió lạnh buồn gió không hiểu vì sao
Anh lại đến nhưng em không còn nữa
Đã ra đi đến mãi chốn nơi nào
Đến thế giới một màu xanh không u tối.

Dãy nhà kia nay chỉ còn tiếng vẳng
Của tiếng cười, tiếng thỏ thể mà thôi
Nay ra đi em không còn sợ hãi
Bởi theo em là dị tật của riêng em.

Sợi hạnh phúc đơn sơ em để lại
Vương trong tôi bao cảm xúc về người
Về cách sống, cách nhìn và cách nghĩ
Sao cho đời mãi mãi một màu xanh
Để dị tật không bao giờ dị tật!

                                        Thảo Nhung

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

NGÀY HỘI CÙNG CÁC BẠN TRƯỜNG KHUYẾT TẬT NHÂN ÁI























































Đã rất nhiều lần mình tổ chức hoạt động cho lớp, đã có kinh nghiệm nhưng lần này thì khác, vừa khác cả nội dung lẫn tính chất! hihi! Gấp rút trong công tác chuẩn bị, nào là đi liên hệ với trường, soạn kế hoạch, trình để duyệt tới duyệt lui, rồi xin giấy giới thiệu, vận động nguồn kinh phí, chuẩn bị quà, trò chơi... Còn nhớ tối ngày 28/11/2010, huy động cả dãy nhà trọ, người chia kẹo, người gói, người dán keo, chia bánh... tối thui, nhưng ai cũg vui vẻ, làm nhiệt tình, dù hôm sau phải kiểm tra, giải tìch nữa mới ghê! ... hihi! (chắc tại pé voi dễ thương nên k ai nỡ bỏ mặc). Ngày 29/11/2010, vì qua sớm nên cả lớp phải ngồi đợi các bạn ở trường học xong. Đợi trong hồi họp, ai biết được cảm giác và tâm trạng của pé voi lúc đó không nhỉ? (Lo lắm luôn, không biết sẽ như thế nào, làm sao giao tiếp với các bạn, các bạn không thể nghe và nói, liệu các bạn có thể hiểu được nội dung sinh hoạt của mình không, rồi các Sơ nữa, sẽ hài lòng hay không??? ). Chạy tới chạy lui, hồi họp và chờ đợi! Tùng! tùng! tùng! Đến giờ rồi đây!
Nhìn những gương mặt xa lạ, ai mà đông quá đến trường mình, các em nhỏ cũng như các bạn không khỏi tò mò...
Nhận lớp.
Rất nhanh chóng, hai nhóm sinh hoạt được chia ra. Nhóm ở phía trước là các bạn lớp hai, ba, bốn. (tuổi từ 10 trở lên). Nhóm thứ hai ở phía sau dãy phòng là các em nhỏ lớp dự bị 1, 2, 3 và lớp một. (trong độ tuổi từ 4 đến 8 tuổi). Cả hai nhóm đều có các sơ tham gia sinh hoạt. May thật!
Chạy ra đằng trước rồi lại chạy lại đằng sau, đuối!
Một hai ba, những chiếc bong bóng được thổi lên, những quả banh được chuyền đi, những động tác "quái dị" cũng được xuất hiện! Nhìn những cách ra dấu của các anh chàng sinh viên lớp SP Toán mà thấy thật ngộ, các bạn linh hoạt đấy chứ, các em nhỏ chắc cũng hiểu nên thi nhau làm chú bướm xinh, cô vịt đáng yêu! Phục các anh chàng lớp Toán 09 quá đi! Đã có những nụ cười ngây thơ trên gương mặt của các em nhóm hai, được xem các anh chị làm trò, hình như các em thích lắm! Rồi còn đòi các anh chị cõng nữa chứ! (Nhưng sao mà các em nhoi wa! từ từ, đừng làm chị run! các em nhé!).
Ở nhóm một thì các trò chơi mang tính vận động hơn. Rất hào hứng với những cô cậu cá xinh đặc biệt bị bắt, sự bất ngờ, hồi họp đã làm cho sân trường như nóng hẳn lên! Thế nhưng. vẫn còn đó những cái nhìn xa lạ! Và khoảng cách cũng được rút ngắn với trò trò đạp bong bóng, vui ơi là vui! Những cái chân cột vào nhau, những cái nhìn hướng vào bong bóng của "địch", những cái bong bóng bị đạp trúng kêu lên một tiếng rõ to, các bạn chơi nhiệt tình đến nỗi té lăn ra sân, thú vị thật!
Thành công rồi!
Nhìn nét hài lòng của Sơ hiệu trưởng và Sơ hiệu phó khi mình cám ơn và tặng quà kỷ niệm cho trường, nghe những lời dặn dò từ Sơ hiệu phó, mình như nhẹ nhàng hẳn.
Nhìn những gương mặt thích thú khi nhận những phần quà nhỏ của các bạn khuyết tật, chỉ là những viên kẹo, những chiếc bánh nhỏ nhưng sao thấy các bạn vui, bọn mình cũng vui!
Những cánh tay chào tạm biệt rồi cũng "xuất hiện". HẾT GIỜ!
Cảm ơn lắm tất cả các Sơ, cám ơn tất cả các bạn tại trường, và đặc biệt cảm ơn các cô cậu sinh viên lớp ĐH Toán 09, tất cả là nhờ vào các bạn!
Chào nhé ngôi trường khuyết tật Nhân Ái, chào nhé những người bạn đặc biệt!