Thoáng chốc tôi muốn làm hạt cát
Trải mịn màng trên đường rộng thênh thang
Nhỏ bé lắm như người đời vẫn nghĩ
Nhưng bình yên chẳng bận tâm người.
Lại thoáng chốc tôi ước mình là gió
Bay nhẹ nhàng uốn lượn tận nơi nơi
Vô hình gió nào ai thấy được
Nhưng thỏa lòng cái nóng giữa ban trưa.
Và thoáng chốc tôi mơ mình là sóng
Gợn hiền hòa từng đợt sóng chao nghiêng
Tự do thét vang giữa lòng biển rộng
Mặc người đời có đẹp ý, chê khen.
Thảo Nhung